1. Đối với
Chúa, người quản lý cần có phẩm chất trung thành hoặc trung tín khi sử dụng tài
năng.
Ông Phi-e-rơ
viết về người quản lý trung tín. Ông Phao-lô viết 1Cô-rinh-tô 4:2 “Điều người ta trông mong nơi người quản trị là phải trung thành”.
Trung thành
hoặc trung tín là đặc điểm đầu tiên của người quản lý. Đối với Chúa trung thành
hoặc trung tín là có thể tin cậy. Đối với chúng ta là ngay thẳng, không gian
lận khi quản lý những điều Chúa giao cho.
Chúa giao con
người, giao khả năng, giao tiền bạc, giao thời gian... cho chúng ta. Vì sao? Vì
Ngài tin cậy chúng ta.
Cần tự hỏi,
chúng ta có ngay thẳng không? Có gian lận với Chúa không? Có phụ lòng Chúa
không?
Biết đâu chừng
Chúa nhìn vào đời sống chúng ta và Ngài buồn rầu nói: “Xem kìa, ta giao cho nó
tài năng, thời gian, tiền bạc, vậy mà nó xài phung phí như thể là của riêng. Ta
tin cậy nó, vậy mà nó không trung tín, nó không xứng đáng với lòng tin cậy của
ta chút nào.”
Khi Chúa tin
cậy và giao phó tài năng, tiền bạc, thời gian cho chúng ta, mà chúng ta lại
không sử dụng như ý Chúa muốn, Chúa rất buồn.
2. Đối với
tài năng, người quản lý phải làm lợi ra cho Chúa.
Có ba loại
quản lý:
·
Quản
lý làm lợi ra cho chủ. (Ma-thi-ơ 25)
·
Quản
lý không sinh lợi cho chủ.
·
Quản
lý phá hoại của chủ. (Lu-ca 16)
Người quản lý
sinh lợi cho chủ là người chịu đầu tư, lo làm việc, tận tâm tận lực. Dành thời
gian, đổ công sức vào công việc.
Người quản lý
không làm lợi ra thì chẳng cần làm gì cả ngoại trừ đem chôn tài năng Chúa cho.
Anh ta không tốn thì giờ, chẳng nhọc công, nhọc sức gì cả. Anh ta có thể nói:
Thưa còn đủ đây, không hao hụt chút nào cả.
Chúng ta tự
hỏi, anh ta dùng thời gian để làm gì?
Còn người quản
lý phá hoại tài sản của chủ, chắc chắn anh ta không làm lợi ra cho chủ, không
giữ nguyên cho chủ. Đây là người lợi dụng danh nghĩa của chủ để lấy danh lấy
tiếng cho mình. Anh ta làm hao hụt tài sản của chủ, gây thiệt hại cho chủ,
nhưng lợi lộc thì về anh ta. Nhiều người trong chúng ta sống và đối xử với Chúa
giống như người này.
Chúng ta lấy
khả năng Chúa cho, những điều Chúa giao cho để sử dụng cho lợi ích riêng của
chúng ta. Lắm khi chúng ta dùng khả năng Chúa cho lẫn Danh của Chúa để làm lợi cho
mình và danh tiếng của mình.
Thiếu gì người
trong chúng ta nói, cám ơn Chúa cho có khả năng này, nghề nghiệp kia, thành
công nọ. Nhưng trong thâm tâm thì cho rằng các khả năng đó là của mình chứ
không phải là Chúa. Thành công là do nỗ lực của mình và lợi ích là cho chính
mình.
(Còn tiếp)
XuânThu
(XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét