10. Hành động vì danh Chúa. (Sẵn sàng
chịu khổ vì danh Chúa)
Người
Phi-li-tin cũng tiến đến gần Đa-vít, có người mang khí giới đi trước. Khi thấy Đa-vít
là một thiếu niên, vẻ mặt thư sinh, Gô-li-át tỏ vẻ khinh bỉ, nói với Đa-vít:
“Ta có phải chó đâu mà mày cầm gậy?” Rồi nhân danh các thần mình, Gô-li-át
nguyền rủa Đa-vít, lại thét: “Đến đây! Ta lấy thịt mày cho chim chóc và thú rừng
ăn.” Đa-vít đáp: “Ông mang gươm giáo đến đánh tôi, nhưng tôi đến nhân danh Đức Chúa
Trời Hằng Hữu của quân đội I-sơ-ra-ên, Đấng ông dám nhục mạ." (I Sa-mu-ên
17:41-45 - Bản Hiện Đại)
Ở nhà bị các anh coi thường, Đa-vít chịu
đựng; khi gặp vua Sau-lơ bị vua coi là còn trẻ quá, Đa-vít chịu đựng; giờ đây ra
chiến trường bị kẻ thù coi khinh rủa sả, Đa-vít không chịu đựng kẻ thù. Vì sao?
Vì kẻ thù sỉ nhục Đức Chúa Trời.
Khi bị các anh la rầy, làm nhục, Đa-vít
tránh xa các anh. Khi bị vua Sau-lơ săn đuổi, Đa-vít chạy trốn rày đây mai đó
mà không hề đánh trả. Còn đối với Gô-li-át, Đa-vít không tránh xa, chẳng chạy
trốn mà đối diện và đấu với hắn. Những Đa-vít-thời-hiện-đại khác hẳn Đa-vít xưa
kia rất nhiều, gặp ai họ cũng tấn công. Anh em trong nhà họ chẳng tha, đối với
người lãnh đạo họ tấn công càng dữ dội, còn đối diện kẻ thù thật sự thì họ
không dám động tay, động chân. Thật là ngược ngạo. Họ chỉ là những tay võ sĩ
‘đánh đấm’ cho mình, vì mình mà thôi.
Đa-vít nói: Tôi đến nhân danh Đức Chúa Trời Hằng Hữu của quân đội I-sơ-ra-ên.
Động cơ thôi thúc Đa-vít tình nguyện đấu với Gô-li-át là vì cớ danh của Chúa.
Mục đích của Đa-vít khi ra trận là gột bỏ sự sỉ nhục khỏi I-sơ-ra-ên, là phục
hồi lại uy danh của Chúa đối với kẻ thù. Đa-vít sống vì danh của Chúa. Đa-vít quyết
định hành động vì cớ danh Chúa chứ không phải vì chính mình.
Trong đời sống, khi phải đối phó với
những "gã khổng lồ", chúng ta cần hành động vì danh Chúa, cho Chúa.
(Còn tiếp)
XuânThu
(XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét