Mỗi ngày một chút! Headline Animator

Mỗi ngày một chút!

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

NGÀY 26 THÁNG 4. THÀNH CÔNG (12)


9. Hãy là chính mình (Thoả lòng với những điều Chúa ban cho)

Sau-lơ lấy binh giáp mình trang bị cho Đa-vít, đội lên đầu một mũ đồng, mặc vào người một áo giáp, đeo vào hông một thanh kiếm. Xong, Đa-vít thử bước đi. Vì lúng túng trong bộ binh giáp mình chưa bao giờ mang, Đa-vít nói: "Tôi không quen nên đi đứng không được tự nhiên," rồi cởi bỏ mọi thứ ra. (I Sa-mu-ên 17:38-39 - Bản Hiện Đại)

Vua Sau-lơ nói Đa-vít "còn trẻ quá" nhưng lại lấy binh giáp to lớn của mình trang bị cho Đa-vít. Đây là hình ảnh người lãnh đạo quan tâm, lo trang bị cho người cộng sự trước khi giao phó công việc nhưng thực hiện không đúng cách.

Có thể nói vua Sau-lơ đang mở một khoá huấn luyện cấp tốc cho Đa-vít. Cách thức của vua là trao hết binh giáp của mình cho Đa-vít. Như vậy chẳng khác gì vua đè chết Đa-vít bằng những thứ lỉnh kỉnh đó. Nhiều vị lãnh đạo cũng áp dụng phương pháp này khi huấn luyện nhân sự. Họ lo ‘chuyển giao’ một cách máy móc vốn liếng tri thức và phương pháp cho nhân sự. Nhưng họ chẳng quan tâm đến việc đám nhân sự có tiếp thu nổi không, có sử dụng không, có thích hợp hay không. Việc huấn luyện và trang bị nhồi nhét cách máy móc dẫn đến hậu quả ra sao? Hoặc họ bị bội thực rồi "ói" ra hết (nghe tai này lọt ra tai kia) vì không chuyển hóa nổi, hoặc là bị 'Gô-li-át' giết chết vì không hiểu rõ và không thể sử dụng "vũ khí" vừa được trang bị. Người bị huấn luyện kiểu đó chẳng vận dụng được điều gì vào thực tế cả.

Đa-vít lúng túng trong bộ binh giáp mình chưa bao giờ mang nên thú nhận: "Tôi không quen..." Muốn sử dụng những binh giáp của vua Sau-lơ, Đa-vít cần THỜI GIAN và TẬP LUYỆN. Thói quen chỉ có thể hình thành qua hai chữ T đó. Nhưng lúc này không phải là thời gian cho Đa-vít tập luyện. Chàng đã dành thời gian tập luyện với những vũ khí khác rồi.




Cầm trong tay một cây gậy và một cái trành, Đa-vít nhặt bên suối năm hòn sỏi nhẵn bóng bỏ vào túi chăn chiên vẫn đeo theo bên mình, rồi tiến về phía người Phi-li-tin. (I Sa-mu-ên 17:40 - Bản Hiện Đại)

Khi đi đấu chống Gô-li-át, Đa-vít không tìm cách thay đổi diện mạo của mình, vẫn vận y phục của người chăn, vẫn đeo cái túi chăn chiên. Sống và sử dụng những điều mình đang có là thái độ tin cậy nơi Chúa. Đa-vít tin rằng với cây gậy, năm hòn sỏi và cái trành Đa-vít có thể đánh bại Gô-li-át. Đa-vít không cố gắng thêm vào bất cứ thứ gì, cũng không bớt những gì mình có. Đa-vít không thay đổi binh giáp, vì thật ra vũ khí thật sự của Đa-vít là niềm tin nơi Đức Gia-vê.


(Còn tiếp)
(XuânThu (XuânThu Sách Cơ Đốc) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét