Câu 41 bắt đầu với từ ‘trước hết’
Trước hết tính từ ngay sau thời điểm gặp Chúa và theo
Ngài. Sau khi theo Chúa, sau khi biết Chúa, việc trước hết ông Anh-rê làm là
gì? Ông tìm người thân để làm chứng cho họ. Nhiều người cũng theo Chúa nhưng
lại nói: “Khoan đã, từ từ đã.” Vì sao lại nói như vậy?
Vì cho rằng chưa từng trải nhiều, vì chưa kinh nghiệm
nên họ chờ, chờ khi có nhiều từng trải hơn thì mới làm chứng. Những người suy
nghĩ như vậy cần nhớ là ông Anh-rê chỉ mới gặp Chúa và ở lại với Chúa lúc bốn
giờ chiều hôm trước, và ngay ngày hôm sau việc trước hết ông làm là đi tìm
người thân để làm chứng.
Thật ra chúng ta thường thấy ý nghĩ ‘từ từ’ xuất hiện
nơi nhiều người theo Chúa lâu năm. Khi được nhắc nhở về việc làm chứng cho
người thân, họ tự nhủ: ‘Từ từ rồi tính”, hoặc : “Từ từ rồi mình sẽ tìm cơ hội
để làm chứng’. Kết quả là họ ‘từ từ tiến từ năm này qua năm nọ’, họ cứ sống
trong sự lần lữa, tránh né, và chắc chắn là họ chẳng bao giờ làm chứng cho ai
cả. Nên nhớ càng ‘từ từ’ thì càng khó làm chứng. Càng từ từ thì tấm lòng càng
chai lì, càng mất tình yêu thương và sự quan tâm thật sự.
‘Từ từ rồi sẽ làm chứng cho người thân’ cũng là lập
luận của những người cảm thấy sợ sệt e ngại khi làm chứng. Sợ phải trả giá như
bị từ bỏ, bị chế giễu, bị cô lập… Ngại vì người thân biết rõ những nhược điểm
của mình. Chính vì thế mà nhiều người nói làm chứng cho người lạ dễ, còn đối
với người thân sao khó quá. Họ không nói vì sợ hoặc vì ngại, nhưng lại lập luận
theo cách khác: “Người lạ không biết khi nào mình mới gặp lại, nên phải nắm lấy
cơ hội và làm chứng ngay. Còn người thân, ngày nào cũng gặp, từ từ rồi tính.”
Nghe có vẻ hợp lý, nhưng vẫn ẩn chứa sự mâu thuẫn, gần gũi thân thiết thì câm
như hến còn đối với người xa lạ thì líu lo như chim sáo. Thật là lạ! Chỉ những
người nói ‘từ từ rồi tính’ mới biết lý do thật sự là vì thiếu kinh nghiệm, vì e
ngại, vì sợ sệt, vì không có uy tín để nói hoặc vì những lý do nào khác.
Vì sao ông Anh-rê quyết định làm chứng ngay, làm chứng
liền, làm chứng sớm, làm chứng lập tức? Vì ‘để lâu nó nguội’ theo cách người ta
thường nói. Thật ra không quyết định bắt đầu ngay mới là chuyện lạ. Gặp được
Đấng Cứu Thế, nói chuyện với Ngài rồi quyết định theo Ngài, một ‘sự kiện nóng
hổi’ mà bản thân đã trải qua thì không thể ‘từ từ’ được. Phải coi việc chia sẻ
lại cho người khác là việc trước hết, là ưu tiên hàng đầu.
Cũng có một lý do khác buộc chúng ta làm chứng ngay
với người thân đó là chúng ta không nên giấu giếm niềm tin của mình. Dù không
nói về niềm tin của bạn nhưng làm sao bạn giấu được nếp sống khác hẳn người
chưa tin. Vì vậy, nếu không nói ngay thì càng ngày sự khác biệt sẽ càng lớn,
khi đó sẽ khó nói hơn, và khi nói sẽ nói nhiều hơn tình trạng xung đột thay vì
làm chứng về Phúc Âm. Cho nên tốt nhất là nói ngay càng sớm càng tốt.
(Còn tiếp)
XuânThu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét