2. Lưới (Câu 4-7)
Khi
ông Si-môn đã vâng lời Chúa trong việc sử dụng con thuyền của mình thì Chúa lại
muốn ông Si-môn vâng lời Chúa trong việc sử dụng lưới cá. Chúa bảo ông: “Anh hãy chèo ra chỗ sâu, thả lưới đánh một
mẻ đi!” (Câu 4) Chúa nói với ông Si-môn câu này sau khi đã giảng dạy xong
(về phần Chúa) và khi lưới cũng đã giặt xong (về phần ông Si-môn). Con thuyền
của Si-môn dường như trước hết phải phục vụ cho vấn đề tâm linh (dù Chúa chỉ
mượn tạm) rồi sau đó mới phục vụ cho vấn đề vật chất. Còn với ông Si-môn dù
trước đó đã đi theo Chúa nhưng chỉ biết dùng thuyền của mình cho việc kiếm sống
mà thôi. Bây giờ Chúa muốn chỉ cho ông Si-môn cách kiếm sống.
Tại
vùng biển Ga-li-lê người ta đánh cá vào ban đêm và tại những chỗ nước cạn còn
Chúa thì bảo ông Si-môn đi đánh cá vào ban ngày và lại chèo ra chỗ sâu. Người
bảo ông Si-môn chèo ra chỗ sâu để đánh cá là ai? Là một thầy giảng thành công,
là một thợ mộc kinh nghiệm. Còn Si-môn là ai? Một tay chài lưới lão luyện, dù
vừa thất bại hôm qua nhưng không phải là sẽ cứ mãi thất bại, ông Si-môn và các
bạn của ông đã giặt lưới phơi khô để chuẩn bị cho lần chài lưới tiếp theo. Một
ra-bi thành công, một thợ mộc thành công đi chỉ dẫn cho một tay chài lưới cách
đánh cá thế nào. Thật là méo mó nghề nghiệp! Có thể ông Si-môn nghĩ: “Chúa đã
đụng đến thuyền của tôi bây giờ Ngài lại đụng đến nghề nghiệp của tôi nữa. Chúa
mượn thuyền của tôi rồi, bây giờ Chúa tính chiếm luôn con thuyền của tôi sao?”
Ông
Si-môn chấp nhận để cho Chúa mượn con thuyền và vâng lời Chúa khi Ngài bảo chèo ra xa bờ một chút, liệu bây giờ ông
có chấp nhận để Chúa chỉ huy con thuyền và hướng dẫn ông chèo ra chỗ sâu để đánh cá không? Mà phải chi Chúa chỉ dẫn cho hợp
lý một chút. Lời chỉ dẫn của Ngài thật là mâu thuẫn, thật là ngược đời. Ngài
không hiểu chúng tôi là ai sao? Không biết tối hôm qua đã làm gì? Và đang chuẩn
bị gì sao? “Chúng tôi đã vất vả suốt đêm”, “chúng tôi đã giặt lưới để chuẩn bị
cho chuyến sắp tới”, chúng tôi đã nỗ lực, đã hết sức lo toan cho đời sống.
Hãy
tưởng tượng Chúa ‘xía vào’ đời sống của bạn. Ngài bảo bạn hãy học y khoa, học
dược khoa như thế này; học bách khoa, học kiến trúc như thế kia; học sư phạm,
học kỹ thuật… ra làm sao. Có thể bạn sẽ bực bội và tự nhủ: “Đừng tưởng người ta
gọi là Thầy rồi được nước làm tới! Không biết thi vô trường y, trường dược có
nổi không mà bày chuyện chỉ dẫn!” Chúa thì biết gì về vi tính, về kỹ thuật máy
nổ, về ro-bot, về internet... Bạn nghĩ gì khi Chúa có những chỉ dẫn ‘ngược đời’
trong việc học hành của bạn, trong nghề nghiệp của bạn? Bạn đang cắm đầu cắm cổ
học, không còn biết gì đến ai, Chúa lại bảo bạn hãy quan tâm đến những người
xung quanh trước, hãy tạo cơ hội cho Chúa trước, hãy nghe lời Chúa trước rồi
mới đến chuyện học. Bạn nói con đã cố gắng hết sức, Chúa ‘xúi’ bạn, con ráng
thêm chút nữa. Bạn làm như thế này, Chúa bảo không, con nên làm như thế kia.
Bạn nghĩ gì?
(Còn
tiếp)
XuânThu
(XuânThu Sách Cơ Đốc)