Bấy
giờ tôi có thể vui mừng đi đến anh em, và nếu vừa ý Đức Chúa Trời, cũng nếm mùi
an nghỉ với anh em nữa. (Rô-ma 15:32)
Ông Phao-lô xem cuộc đời theo Chúa và phục vụ Chúa là một
cuộc chạy. Trong câu 31 ông cho biết trên đường chạy thuộc linh, ông phải đối diện
với sự bách hại của kẻ thù, còn đối với anh em, ông phải đối diện với việc họ
có chấp nhận hội thánh của người ngoại bang và chấp nhận ông là sứ đồ cho người
ngoại bang hay không.
-
Ông Phao-lô viết “bấy giờ”, tức là:
* Sau khi
các tín hữu tại Rô-ma hiệp ý cùng ông cầu nguyện.
* Sau khi
Chúa nhậm lời và ông được Chúa giải cứu khỏi sự bách hại của những người cuồng
tín trong xứ Giu-đê.
* Sau khi
các anh em tín hữu Do Thái tại Giê-ru-sa-lem gạt bỏ thành kiến, vui lòng nhận
những món quà cứu trợ của anh em tín hữu ngoại bang.
-
“Tôi có thể vui mừng đi đến anh em”,
ông Phao-lô đang hướng về tương lai với niềm lạc quan, vui mừng. Vui mừng vì biết
rằng ông không đơn độc một mình trên đường chạy thuộc linh, vui mừng vì biết có
nhiều anh chị em trong cộng đồng Cơ Đốc (tại Rô-ma) đồng tâm hiệp ý với ông
trên đường chạy thuộc linh. Chẳng những họ có cùng niềm tin với ông mà họ còn
cùng với ông cầu nguyện, cùng hướng đến một mục tiêu là phục vụ Chúa. Ông vui mừng
vì hoàn tất chuyến đi và có thể trở lại gặp lại anh em trong cộng đồng mà ông
phục vụ.
-
“Và nếu vừa ý Đức Chúa Trời cũng nếm mùi
an nghỉ với anh em nữa”. Ông Phao-lô mong mỏi được Chúa dẫn dắt và sống
theo ý muốn của Đức Chúa Trời trong mọi việc. Nếu ông đến thăm tín hữu
trong hội thánh ở Rô-ma và nghỉ ngơi tại đó để lấy lại sức sau những ngày phục
vụ đầy khó khăn và cực khổ thì cũng là do Chúa dẫn dắt theo ý muốn tốt lành của
Ngài.
Nhìn
lại thời gian qua, trên đường chạy thuộc linh, bạn có niềm vui không? Có ai
cùng chạy với bạn không? Chúa có dẫn dắt bạn không?
Oaktreevu (XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét