2. ‘Ngươi’ trong phân đoạn Kinh Thánh này chỉ về
một cộng đồng Cơ Đốc, một Hội thánh, một ban ngành, cũng chỉ về từng cá nhân
người tin Chúa.
Ngươi là kẻ hâm hẩm. (Câu 15,16)
-Không
nóng, không lạnh.
-Không
yêu thương cũng không ghét bỏ.
-Không
tán thành cũng không phản đối.
-Không
mạnh mẽ cũng chẳng yếu đuối.
-Không
sốt sắng cũng không sa ngã.
-Không
sáng cũng không tối.
Theo
lối nói của chúng ta là người hữu danh vô thực, lãnh đạm đối với mọi vấn đề. Đây
là loại người không tích cực cũng không tiêu cực, yêu không ra yêu, ghét không
ra ghét, dở dở ương ương, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Chim
hay chuột? -Dơi!
Lúa
hay lùng?
Ngươi là kẻ tự mãn và lừa
dối. (Câu 17)
Dù
‘hâm hẩm’ nhưng ngươi lại tỏ ra rất tự mãn. “Ngươi
nói: ‘Ta giàu. Ta nên giàu có rồi, không cần chi nữa.’” Làm sao một người
hâm hẩm có thể nói: Ta giàu, ta nên giàu có rồi, không cần chi nữa? Có thể vì
họ giàu có về vật chất (nhờ buôn bán nữ trang, tơ lụa và thuốc men) rồi sinh ra
tự mãn. Cũng có thể khi giàu có về vật chất họ cho là nhờ Chúa ban phước ưu đãi
nên mới được như vậy rồi sinh ra tự mãn.
Một
người hâm hẩm có thể tin rằng mình hăng say đến thế này khi căn cứ vào số năm
tin Chúa, căn cứ vào quá khứ nhiệt thành sốt sắng, căn cứ vào việc làm như đi
nhà thờ, học Kinh Thánh, làm chứng, hoạt động từ thiện... Một người hâm hẩm có
thể tự mãn khi căn cứ vào vốn hiểu biết Kinh Thánh của mình.
Chúng
ta tự lừa dối bản thân khi căn cứ vào con dòng cháu giống, vào chức vụ của cha
mẹ trong giáo hội... Con người lừa dối chúng ta khi khen ngợi chúng ta. Ma quỷ cũng có thể lừa dối chúng ta qua môi miệng con người...
Khi
chúng ta đánh giá bản thân theo tiêu chuẩn riêng của chúng ta, theo những điều
chúng ta có, theo nhãn quan và lời nói của con người mà không căn cứ vào tiêu
chuẩn của Chúa thì chúng ta sẽ trở thành kẻ tự mãn, tự lừa dối mình.
(Còn
tiếp)
Xuân Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét