II.
Những bước ăn năn
1. Tỉnh
ngộ
Đây là ý thức của người ăn năn. Ở tận cùng con đường
sa ngã cậu con mới ‘tỉnh ngộ’. Thật ra không nên đợi đến khi ngồi bên cái máng
ở chuồng heo rồi mới tỉnh ngộ. Bạn có thể tỉnh ngộ ngay khi bắt đầu tính đóng
tấm bảng ý riêng khi còn ở nhà Cha. Bạn đừng để đời mình bị vùi dập như cậu con
rồi mới tỉnh ngộ.
Một mặt, tỉnh ngộ là thấy thực trạng của mình. Thấy mình đã sai trật, bỏ nhà
cha mà đi là sai, đánh mất mối liên hệ con với cha là sai lầm. Sự sai lầm đó
làm cho đời sống trở nên tồi tệ xấu xa. Mặt khác, tỉnh ngộ là thấy tình thương của cha. Thật
ra cha thương yêu cậu mà cậu không chịu nhìn nhận. Cha vẫn muốn tương giao với
cậu nhưng cậu không chịu.
Nếu chỉ nhận ra tình trạng của chúng ta mà không thấy
tình thương của Chúa thì chúng ta sống trong thất vọng và tuyệt vọng mà thôi.
Nhiều người tự kết liễu đời mình khi nhận ra thực trạng của mình mà không nhìn
thấy tình yêu thương. Họ tỉnh ngộ nhưng không thấy lối thoát.
2.
Thống hối
Đây là tấm lòng của người ăn năn. Ăn năn không chỉ là
thừa nhận tội lỗi của mình mà còn đau buồn về những việc mình đã làm. Vua Sau-lơ nhận
là vua có tội nhưng tấm lòng của vua đã bị lý lẽ làm ù lì cho nên vua không
thấy đau lòng khi xúc phạm Chúa mà chỉ lo đòi người khác phải tôn trọng mình
(1Sa-mu-ên 15:30). Nếu ăn năn không phát xuất từ tấm lòng thống hối thì chỉ là
nhận lỗi trong tinh thần lý sự mà thôi.
Người ăn năn thật sự là người đau buồn về sự sai trái mà mình đã phạm, nhận ra mình đã quyết định và
sống sai lầm, đã huỷ hoại bản thân; đau buồn vì đời sống của mình đã xúc phạm đến Chúa và người khác; đau buồn vì là
con của Cha mà lại ra nông nỗi này.
(Còn tiếp)
XuânThu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét