Khi Chúa nói Chúa biết.
Tín
hữu ở Sạt-đe tự đánh giá Hội thánh của họ như thế nào. Người xung quanh, cộng
đồng Cơ Đốc đánh giá Hội thánh Sạt-đe ra sao, điều đó không quan trọng. Vì con
người chỉ nhìn bề ngoài, còn Đức Gia-vê nhìn thấy trong lòng. Vì lời khen của
người khác chưa chắc đã nói đúng thực chất bên trong. Cần lắng nghe xem Chúa
nói gì. Đức Thánh Linh nói: “Ta biết”. Con người chỉ thấy bên ngoài nên không
thể biết chính xác, còn Chúa thì biết tận chân tơ kẽ tóc.
(1)Chúa
biết công việc của Hội thánh Sạt-đe. Điểm đặc biệt là những công việc của Hội thánh
Sạt-đe không giống như những công việc của Hội thánh Thi-a-ti-rơ. “Ta biết công việc ngươi, lòng thương yêu
ngươi, đức tin ngươi, sự hầu việc trung tín ngươi, lòng nhịn nhục ngươi, và
công việc sau rốt ngươi còn nhiều hơn công việc ban đầu.” (Khải Thị 2:19)
Còn Đức Thánh Linh đánh giá công việc của Hội thánh Sạt-đe như thế này: “Ta không thấy công việc của ngươi là trọn
vẹn trước mặt Đức Chúa Trời ta.”
Chúa
biết động lực đằng sau công việc của Hội thánh Sạt-đe. Tín hữu hoạt động chỉ vì
danh tiếng của họ. Chúa chỉ là phương tiện để họ đạt được tham vọng qua một số
công việc. Thoạt tiên có thể lắm họ không cố ý đi tìm danh vọng hão huyền. Nhưng
nhờ làm công việc của Hội thánh họ được nhiều người biết đến qua những thành
quả ban đầu. Rồi những lời khen ngợi trong cộng đồng Cơ Đốc kích thích lòng
kiêu hãnh nơi họ. Những so sánh giữa Hội thánh này với Hội thánh kia khơi dậy
tinh thần kiêu ngạo. Dần dà theo năm tháng công việc có thể thăng tiến đạt
thành quả mỹ mãn nhưng thuộc linh thì xuống dốc. Bề ngoài là sống động, nổi
danh nhưng bên trong thì sa sút, mê ngủ.
Tiên
tri Sa-mu-ên nói với vua Sau-lơ rằng: “Lúc
ngươi còn nhỏ tại mắt ngươi, ngươi há trở nên đầu trưởng của các chi phái I-sơ-ra-ên
sao? Và Đức Giê-hô-va há chẳng xức dầu cho ngươi làm vua của dân I-sơ-ra-ên ư?”
(Trong khi vua tự thấy mình thấp hèn, Chúa lập vua đứng đầu các chi tộc trong
I-sơ-ra-ên, Ngài xức dầu cho vua cai trị dân I-sơ-ra-ên) (1Sa-mu-ên 15:17)
Nhưng nổi danh rồi, có quyền rồi vua không vâng theo lời Chúa nữa, cho nên Ngài
từ bỏ vua.
(2)Chúa
biết thực trạng thật của Hội thánh Sạt-đe. Chúa nói với Hội Thánh: “Ngươi có tiếng là sống, nhưng mà là chết”
(câu 1b). Chúa đã đưa Hội thánh nổi tiếng trở về đúng với thực trạng của Hội thánh.
Họ thuộc loại có tiếng mà không có miếng. Hữu danh vô thực. Họ lấy danh tiếng
con người làm danh phận trong Nước Trời. Họ quên rằng danh phận không không đến
từ lời khen ngợi và sự thán phục của con người nhưng đến từ Đức Chúa Trời là
Đấng đã vì tội lỗi của loài người mà hy sinh để ban cho con người danh phận làm
con của Ngài.
(Còn
tiếp)
XuânThu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét