7.
Tôi túng thiếu. (Tôi tối tăm)
Khi mới ra đi cậu con nghĩ rằng mình sẽ tự lo cho bản
thân, chẳng những ‘đủ ăn đủ mặc’ mà còn ‘ăn ngon mặc đẹp’ nữa. Nhưng thật ra
thời gian càng kéo dài thì cậu càng trượt dài cả về thể xác và tinh thần.
Về thể xác, khi túi tiền còn rủng rỉnh thì còn ăn ngon.
Sau những ngày đó là những ngày ăn uống thiếu thốn trong cảnh nghèo thiếu, rồi
ăn bám người bản xứ, rồi đi làm mướn và cuối cùng là ‘thèm vỏ đậu của heo ăn’.
Về tinh thần, cậu con nghĩ rằng rời khỏi nhà cha là
cậu được tự do sống theo ý cậu muốn. Nhưng cuộc sống mà cậu nghĩ là có tự do đó
cuối cùng biến cậu trở thành nô lệ. Cậu tưởng cậu nắm toàn quyền trên cuộc đời
của mình, nhưng thật ra tội lỗi hành quyền trên cậu; cậu tưởng rằng cậu làm chủ
trên hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh đẩy cậu đến chỗ bí lối. Cậu tưởng cậu làm chủ
của đời sống mình, bây giờ cậu làm tôi tớ và làm bạn với heo. Rời khỏi nhà cha
cậu tưởng cậu bước vào cuộc sống đích thực, nhưng rốt cuộc cậu thấy mình sắp
chết đói. (Câu 17)
Khi xa cách Cha, khi trượt dài trong sa ngã thì đời
sống chỉ có ‘đói’ chớ không bao giờ tìm được sự đầy đủ thật, hoặc ‘no nê’
thật. Do cái tôi, tôi tự tính toán, tôi tách khỏi Cha, tôi tội lỗi, rồi tôi
tiêu tùng, tôi trở nên tối tăm tồi tệ. Đó là những bước sa ngã.
Trong thảm trạng này cậu con cần gì? Có thể làm gì? Cậu
cần ăn năn, cậu có thể ăn năn.
(Còn tiếp)
XuânThu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét