3.
Thầy tư tế, người Lê-vi
Trong câu chuyện có hai nhân vật rất
‘tâm đầu ý hợp’: thầy tư tế và người Lê-vi. Họ không phải là người mù. Cả hai
đều trông thấy nạn nhân, biết tình cảnh của nạn nhân, nhưng cả hai đều tránh
qua bên kia đường. Vì sao? Có thể họ
có nhiều lý do: Nào là họ bận lo về vấn đề thuộc linh hoặc chỉ biết về vấn đề
thuộc linh, họ không có tài lực, không có khả năng. Thật ra điều gì làm cho
thầy tư tế và người Lê-vi hành xử như thế?
-Cả hai chỉ biết làm xong bổn phận và
trách nhiệm trong Đền Thờ. Còn ra khỏi Đền Thờ thì họ không có bổn phận gì, không
chịu trách nhiệm gì nữa. Họ chỉ có giải pháp cho vấn đề tâm linh chớ không có
giải pháp cho vấn đề thuộc thể. Chuyện trong Đền Thờ thì giải quyết được, còn
chuyện ngoài đời thì họ bó tay.
Sâu xa hơn nữa, đây là những người rất
gần với lễ nghi tôn giáo, gần Đền Thờ hơn là gần những vấn đề thực tế trong đời
sống. Họ có thể là những người rất gần với Chúa, nhưng càng gần Chúa theo cách
của họ thì càng xa con người lẫn những nan đề thực tế của đời sống thường ngày.
Bạn có làm công tác phục vụ theo kiểu
của thầy tư tế và người Lê-vi không? Bạn sẵn sàng nói về Chúa, cầu nguyện, chỉ
dạy Kinh Thánh, giúp đỡ, dâng hiến, nhưng khi người ta gặp những chuyện liên
quan đến vấn đề thực tế trong đời sống thì bạn từ chối giải quyết hoặc tránh đề
cập đến và không màng giúp người ta giải quyết.
Đôi khi chúng ta thất bại trong vai trò
của người giúp đỡ thuộc linh và cũng thất bại trong vai trò của người giúp đỡ thuộc
thể nữa. Chúng ta nuôi dưỡng đời sống thuộc linh của người ta không đạt mà cũng
chẳng giúp họ trong những vấn đề vật chất. Trong câu chuyện, nạn nhân chỉ dở
sống dở chết về phương diện thuộc thể, còn những nạn nhân mà chúng ta cần giúp
đỡ thì khác. Khi qua tay chúng ta thì cả thuộc thể và thuộc linh của họ đều dở
sống dở chết. Phải chăng bạn là người phục vụ nửa vời?
(Còn tiếp)
XuânThu (XuânThu Sách Cơ Đốc)