4. Tầm nhìn về tình yêu thương và trách
nhiệm
Giô-suê cũng
nói cùng người Ru-bên, người Gát, và phân nửa chi phái Ma-na-se mà rằng: “Hãy
nhớ lại điều Môi-se, tôi tớ Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã cho các ngươi an
nghỉ và ban xứ này cho các ngươi. Vợ, con nhỏ, và bầy súc vật các ngươi sẽ ở
trong xứ mà Môi-se ban cho các ngươi về phía bên này sông Giô-đanh; nhưng các
ngươi, tức là hết thảy những người mạnh dạn, phải cầm binh khí đi ngang qua
trước anh em mình, và giúp đỡ họ, cho đến chừng nào Đức Giê-hô-va ban sự yên nghỉ cho anh em các ngươi, và đến khi họ
cũng đã nhận được xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi ban cho. Đoạn, các
ngươi sẽ trở về xứ mình, là xứ Môi-se, tôi tớ của Đức Giê-hô-va, đã ban cho các
ngươi ở phía bên này sông Giô-đanh, về hướng mặt trời mọc, rồi các ngươi sẽ lấy
nó làm sản nghiệp.” (Giô-suê 1:12-15)
Trong Phục Truyền Luật lệ Ký chương 3:
- Câu 1-11 ghi lại sự kiện tuyển dân
của Chúa đánh chiếm một số thành trì và đất đai trước khi họ qua sông Giô-đanh.
- Câu 12-17 ông Môi-se chia xứ chiếm
được cho người Ru-bên, người Gát và phần nửa chi phái Ma-na-se.
- Câu 18-19 ông Môi-se truyền lệnh cho
người Ru-bên, người Gát và phân nửa chi phái Ma-na-se phải cùng đi qua sông
Giô-đanh và giúp các chi phái khác chiếm lấy đất hứa .
- Giờ đây ông Giô-suê nhắc lại điều Đức
Giê-hô-va từng dùng ông Môi-se truyền lệnh cho người Ru-bên, người Gát và phân
nửa chi phái Ma-na-se. Họ không được phép chỉ biết đến chi phái của họ, thành
trì của họ, đất đai của họ, vợ con và bầy súc vật của họ. Họ đã nhận xứ của mình,
đã lo toan cho xứ của mình nhưng họ chưa được phép thụ hưởng. Được an cư, lạc
nghiệp nhưng không được phép quên anh em của mình. Đây là tầm nhìn về tình yêu
thương và trách nhiệm đối với anh em của mình.
Thật ngạc nhiên khi ngày hôm nay tình
yêu thương và trách nhiệm của các cộng đồng Cơ Đốc đối với nhau dường lại rất
lạnh nhạt, xa lạ và không thể hiện trách nhiệm đối với anh em trong đại gia
đình của Đức Chúa Trời. Nhiều ban thanh niên, ban thiếu niên tại các thành phố lớn,
các thị xã đã ổn định. Họ có khả năng tài chánh, có nhân sự, tự trang bị các
thiết bị âm thanh, âm nhạc, tự tổ chức trại hè, đi chơi... Họ chỉ lo cho cộng
đồng của họ, vui hưởng với nhau mà không có tầm-nhìn-giúp-đỡ những cộng đồng Cơ
Đốc đang thiếu thốn. Tinh thần của họ là dửng dưng đối với anh em của mình:
không chia sẻ chương trình và ý tưởng mới. Người ta xin được cùng đi dự trại hè
cũng không cho, năn nỉ hết hơi cũng không được. Có thể xem những cộng đồng đó
là ‘nhà-giàu-Cơ-Đốc’ không nhìn đến những ‘La-xa-rơ-ngồi-trước-cửa-nhà-mình’.
(Còn tiếp)
XuânThu
(XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét