Thế nhưng thực tế dường như không phải
như vậy, nếu không nói là ngược lại: “Mọi điều quí vị bảo chúng tôi làm, chúng
tôi không thèm làm. Mọi nơi quí vị sai chúng tôi đi, chúng tôi không thèm
đi...” Thậm chí hội chúng còn muốn đem người lãnh đạo thuộc linh ra xét xử nữa.
Người lãnh đạo thuộc linh hiện đại thấy mình chẳng có thẩm quyền gì cả. Chán
nản quá!
Dù vậy, nếu là một vị lãnh đạo thuộc
linh mà hội chúng chẳng những không thèm nghe, không thèm vâng lời, không ủng
hộ mà còn phản đối, bắt bớ, đánh đập, thậm chí ‘giết’ đi (như trường hợp các vị
tiên tri) thì thật là vinh dự biết bao. Vì sao? Vì dù có chết vị đó vẫn bày tỏ
được thẩm quyền của mình. Đằng này, có những trường hợp, hội chúng chẳng những
không thèm nghe, không vâng lời, không ủng hộ, mà cũng chẳng thèm bắt bớ, chẳng
đánh đập hoặc ném đá. Hội chúng coi người lãnh đạo có cũng như không, sống cũng
như chết, chẳng có giá trị gì, thật là mất mặt và chán ngán quá.
Đôi khi có những vị lãnh đạo thuộc linh
chỉ muốn hội chúng phải nhất nhất tuân theo lệnh của họ nhưng chẳng quan tâm gì
đến điều hội chúng kỳ vọng nơi họ. Như một người lãnh đạo thanh niên nói: “Mọi
điều anh chị bảo các em, các em phải làm. Mọi nơi anh chị sai các em đi, các em
phải đi. Các em nghe lời ông Môi-se thế nào thì cũng phải nghe lời anh chị như
vậy. Còn chuyện Đức Chúa Trời có ở với anh chị như đã ở với ông Môi-se là
chuyện riêng, các em không cần biết. Đứa nào chống lại mệnh lệnh của anh chị,
không chịu nghe bất cứ lời nào anh chị truyền dạy, thì sẽ bị xử tử. Còn chuyện anh
chị có mạnh mẽ và can đảm hay không đó là chuyện riêng của anh chị. Tò mò làm
gì!”
(Trích Cẩm
Nang Người Lãnh Đạo Mất Thẩm Quyền)
(Còn tiếp)
XuânThu (XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét