Ngày ấy sẽ được gọi là ngày
lễ Vượt qua của Chúa Hằng Hữu. Người ăn lễ phải thắt lưng gọn gàng, tay cầm
gậy, chân mang giày, ăn vội vàng. (Xuất Ai Cập Ký 12:11 - BHĐ)
Trong khi dân
I-sơ-ra-ên quây quần dùng bữa, Đức Chúa Trời giải cứu họ khỏi tang tóc trong
đêm hôm đó. Hơn thế nữa Ngài còn giải cứu họ ra khỏi thân phận nô lệ tại
Ai-cập.
Đức Chúa Trời
giải cứu nhưng dân I-sơ-ra-ên phải lên đường ra khỏi Ai Cập. Nếu được giải cứu mà
không ra đi, cứ ở lại thì trước sau gì cũng tiếp tục sống và làm nô lệ tại
Ai Cập mà thôi.
Chuẩn bị thực
phẩm, chuẩn bị bữa ăn, chuẩn bị sự an toàn, chuẩn bị sức lực trong tháng giêng
không phải để tiếp tục duy trì cuộc sống nô lệ. Tất cả những điều Đức Chúa Trời
muốn dân I-sơ-ra-ên chuẩn bị là để lên đường. Trong tháng giêng họ đã chuẩn bị,
đã có sự giải cứu, bây giờ phải ra đi.
Trong cộng đồng
Cơ Đốc chúng ta có biết bao đời sống trải nghiệm "tháng giêng" thuộc
linh: đã ăn thịt Chiên Con, đã được giải cứu, nhưng sau đó cứ tiếp tục sống đời
nô lệ cho Sa-tan và tội lỗi. Chỉ vì họ không chịu từ bỏ những điều Chúa muốn họ
từ bỏ, không chịu lên đường khởi đầu linh trình, tức là khởi đầu sống cuộc đời
theo ý Chúa để đi đến Đất Hứa là nơi Chúa ban cho họ, không chịu thực hiện
chương trình Ngài đã dành cho họ.
Tháng giêng đến
rồi. Cần chuẩn bị và phải lên đường!
XuânThu
(XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét