Nhưng các ngươi, tức là hết thảy những
người mạnh dạn, phải cầm binh khí đi ngang qua trước anh em mình, và giúp đỡ
họ, cho đến chừng nào Đức Giê-hô-va ban sự
yên nghỉ cho anh em các ngươi, và đến khi họ cũng đã nhận được xứ mà
Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi ban cho. (Giô-suê 1:14-15)
(2)Giúp đỡ đến khi nào? Bày tỏ tình yêu
thương và trách nhiệm bao lâu? Phục Truyền 3:20 và Giô-suê 1:15 cho biết phải
bày tỏ tình yêu thương và bày tỏ trách nhiệm đối với anh em mình cho đến chừng
nào Đức Giê-hô-va ban sự an nghỉ cho
anh em các ngươi, y như đã ban cho các ngươi, và đến khi họ cũng nhận được xứ
mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi ban cho.
Giúp đỡ cho đến chừng nào người được
giúp đỡ nhận được sự an nghỉ. Đây là sự giúp đỡ đến nơi đến chốn, giúp đỡ dài
hạn có kế hoạch, có mục tiêu rõ rệt.
- Có những sự giúp đỡ không làm cho
người giúp đỡ được an nghỉ nhưng lại làm khổ họ, họ buộc phải lệ thuộc, phải
quỵ lụy, phải cầu cạnh. Người giúp đỡ không được phép nói rằng mình ban sự an
nghỉ cho anh em. Người giúp đỡ phải nói: “Tôi chỉ vâng lời Chúa đến giúp đỡ anh
em, còn chính Đức Giê-hô-va mới là Đấng ban sự an nghỉ cho anh em.”
- Có những sự giúp đỡ không làm cho anh
em được an nghỉ mà làm cho anh em ‘nghỉ yên’ luôn. Giúp đỡ một cách nửa vời,
giúp đỡ nửa chừng bỏ dở. Giúp không tới nơi tới chốn nên thay vì anh em có thể
tự lực tự dưỡng thì họ lại ‘chết yểu’ luôn.
Mặc dù ông Giô-suê chỉ nhắc lại điều
ông Môi-se đã nói nhưng cả hai ông đều nhắc lại mạng lệnh của Đức Chúa Trời. Người
lãnh đạo thuộc linh muốn vâng theo mạng lệnh của Chúa, trước hết cần có tầm
nhìn về tình yêu thương và trách nhiệm đối với anh em mình rồi mới có thể khích
lệ cộng đồng mình đang lãnh đạo sống yêu thương và có trách nhiệm đối với cộng
đồng Cơ Đốc khác.
Ai cũng có thể lái được con tàu, nếu có
một nhà lãnh đạo vẽ cho họ hải trình. John C. Maxwell
XuânThu
(XuânThu Sách Cơ Đốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét