Đọc Giô-suê chương 1 ta biết quyền hành
nào ở trên Giô-suê. Nhưng trong thời hiện đại đôi khi vị lãnh đạo ở dưới một
quyền hành khác chớ không phải ở dưới quyền của Đức Chúa Trời. Không phải dưới
quyền của Đức Chúa Trời mà là một người khác. (Chẳng hạn như ‘lệnh ông không
bằng cồng bà’.)
Nhiều người
lãnh đạo thuộc linh đánh mất thần quyền và thẩm quyền khi bỏ qua hoặc xem
thường vai trò của Đức Chúa Trời trong chức vụ lãnh đạo của mình.
Có tiếng phán nào quan trọng hơn tiếng
phán của Đức Chúa Trời không? Có con người nào cao trọng hơn Đức Chúa Trời
không?
Đức Chúa Trời ở đâu trong chức vụ của
người lãnh đạo thuộc linh. Có phải Ngài là cái phao cuối cùng để người lãnh đạo
thuộc linh vớ lấy khi cần thiết không? Hoặc Ngài là tiếng nói đầu tiên cho mọi
công việc và mọi vấn đề của cộng đồng Cơ Đốc?
Trước khi ông Giô-suê truyền lệnh cho
các quan trưởng và hội chúng, ông Giô-suê cần gì nhất? Không phải chỉ cần lời
tiến cử của ông Môi-se (Phục Truyền 31:7-8) – vì lời tiến cử chỉ diễn ra một
lần. Không phải chỉ cần sự đặt tay (34:9) – vì đặt tay, phong chức, bổ nhiệm
cũng chỉ diễn ra một lần. Cũng không phải chỉ cần lời tuyên bố của Đức Chúa
Trời (31:23) – vì lời tuyên bố của Chúa chỉ mới xác định chức vụ, trách nhiệm
và vai trò của người lãnh đạo.
Người lãnh đạo thuộc linh cần gì trong
thời gian tiếp theo đó? Người nhận chức vụ, nhận trách nhiệm và vai trò lãnh
đạo thuộc linh có liên tục giữ mối liên hệ với Đức Chúa Trời không? Người lãnh
đạo thuộc linh có tìm kiếm Chúa và Chúa có phán gì với người lãnh đạo thuộc
linh không?
(Còn tiếp)
XuânThu (XuânThu Sách Cơ Đốc)