28 11 Người giàu tự nghĩ mình là khôn ngoan,
Nhưng kẻ nghèo có sự thông sáng
dò xét người.
11 Kẻ giàu thường tự thấy mình khôn ngoan,
Nhưng người nghèo sáng dạ nhìn
suốt thực hư.
(Bản Hiện Đại)
Câu Châm
Ngôn giới thiệu người giàu và người nghèo.
Người
giàu trong câu Châm Ngôn này là người dại dột vì nhầm lẫn giữa giàu có với khôn
ngoan. Người giàu này căn cứ vào sự giàu có của mình và nghĩ rằng mình khôn
ngoan. Đây là người ỷ lại nơi của cải vật
chất, khoe khoang về sự giàu có dư dật. (Thi Thiên 49:6) Người giàu tự cho
mình là khôn ngoan quên rằng một người tự
phụ cho mình là khôn còn tệ hại hơn một người đần độn. (Châm Ngôn 26:12)
Giàu sang
có thể khiến người ta trở nên mù quáng và tự phụ, xem tiền bạc, của cải là sức mạnh, là thành kiên cố (Châm
Ngôn 10:15; 18:11), lấy giá trị vật chất làm nền tảng cho giá trị tinh thần.
Người giàu có trong câu Châm Ngôn quên rằng dưới mắt Đức Chúa Trời, người giàu
và kẻ nghèo chẳng khác gì nhau (Châm Ngôn 22:2) và sự khôn ngoan không căn cứ
vào sự giàu có.
Người
nghèo trong câu Châm Ngôn này là người có sự thông sáng, không phải vì nghèo mà
thông sáng, cũng không phải tự nghĩ mình là thông sáng. Đây là sự khôn ngoan
không mua được bằng tiền bạc mà là món quà Đức Chúa Trời ban cho. Sứ đồ Gia-cơ
khuyên: Nếu anh em không hiểu biết đường
lối Chúa, hãy cầu xin Ngài chỉ dẫn. Vì Ngài không quở trách những người cầu
xin, nhưng luôn luôn sẵn sàng ban khôn ngoan dồi dào cho họ. (Gia-cơ 1:5) Sự
thông sáng của người nghèo cũng đến từ sự giáo dục. Sửa dạy, nghiêm trị, giáo
hoá,… (Châm Ngôn 19:18; 22:15) giúp con người nhận biết vấn đề, hiểu biết đúng
sai.
Sự thông
sáng khiến người nghèo không xét đoán theo bề ngoài (Giăng 7:24), nhưng nhìn thấy
quyền tể trị của Đức Chúa Trời. Ngài đã
chọn những người bị thế gian khinh bỉ, coi là hèn hạ, không đáng kể, để san bằng
mọi giá trị trong thế gian. (I Cô-rinh-tô 1:28) Đức Chúa Trời đã chọn người
nghèo trong thế gian để làm cho họ giàu đức tin. (Gia-cơ 2:5)
Nhà Truyền
Đạo nhận định như sau: khôn và giàu đều tốt
cả, vì nhờ khôn cũng như nhờ giàu ta tạo được mọi thứ cần dùng. Nhưng khôn hơn
giàu, vì “khôn sống, mống chết”. (Truyền Đạo 7:11-12) Thế nên thà nghèo mà khôn
ngoan còn hơn là giàu có mà ngu dại.
Oaktreevu (XuânThu Sách Cơ Đốc)